vợ ơi anh sai rồi về bên cạnh anh đi
Vợ ơi, đừng đi nữa! Anh sai rồi! Chương 13: Đột nhiên nghe một tiếng va chạm cực mạnh, thân xe chợt rung lên một cái. Dương Họa Y nghe thấy bên cạnh mơ hồ truyền tới một tiếng rên rỉ, đang định đi kiểm tra tình trạng của hẳn, xe chợt lách vào một cái cua gắt
Cây cột đèn nếu biết đi cũng bỏ nước ra đi. Hắn và vợ, tay bồng tay dắt hai đứa con còn nhỏ, lặng lẽ, bùi ngùi bước ra khỏi nhà cha mẹ, nơi mà hai vợ chồng hắn tá túc từ hơn một năm nay tại Saigon. Đồ đạc chỉ vỏn vẹn có hai cái xách tay nhỏ, đựng một vài bộ
Nhỏ gái kế bên đéo lấy được chồng bím múp rụp Kano Kashii. admin 3 tuần ago. Nhỏ gái kế bên đéo lấy được chồng bím múp rụp Kano Kashii, người dọn dẹp đồ anh thanh niên để bừa bãi, anh thanh niên đến đứng sau lưng em hàng xóm, đứng sát, ịn cặc anh thanh niên đang cương cứng áp vô mông em hàng xóm, em hàng
Nói xong liền rời đi. Ninh Tịch đang tìm quần áo cho Trang Khả Nhi nhưng vừa nghiêng đầu thì lại thấy cô ấy ngồi héo rũ rượi trên giường liền vội vàng hỏi: "Khả Nhi sao thế?". Trang Khả Nhi ngẩng đầu nhìn Ninh Tịch rồi lầu bầu nói: "Không biết tại sao nhưng tớ
Rồi đêm đêm anh hiện về về đứng ngắm bà vợ hiền cùng đàn con nhỏ bơ vơ. Lính binh nhì, anh đăng ký nuôi em nhưng em chê tiền anh ít. Muốn xài sang, anh đi làm sở Mỹ kiếm Dollar về cho em xàị Ở bên đó, em ơi có gì vui chỉ xin biên thơ về cho anh. Ở bên đây, anh đi binh
Danke Dass Ich Dich Kennenlernen Durfte Text. Cô mắng nhiếc anh bằng lời lẽ nặng nề “Đồ tâm thần!” Cô dùng sức đẩy tay của anh ra, cô không muốn ở nơi này dây dưa với anh, nhưng với sức mạnh khá lớn của anh, căn bản là cô không thể thoát ra, chiếc cằm trắng nõn của cô đã bị anh làm cho đỏ lên. Anh mở miệng châm chọc “Chậc chậc, tôi sờ một chút cũng không được sao, chỉ có Hạ Huy Thành thì mới có thể chạm vào tất cả sao? Vậy thì tôi phải làm một chút gì đó mới được”. Anh thả tay đang nắm lấy chiếc cằm của cô ra, nhưng tay vẫn đặt ở bên trên quần áo trước ngực cô. Anh dùng sức kéo mạnh, quần áo mỏng manh được mặc ở nhà của cô đã biến thành một khối vải vụn. Trên ngực của cô mấy vết hôn cùng với dấu tay đỏ tươi làm chướng mắt anh. Tối hôm qua, anh chờ đợi cô cả đêm. Nhưng còn cô thì lại ở bên cạnh cùng với Hạ Huy Thành ân ái suốt đêm. Anh ghé lại gần gương mặt của cô, điều chỉnh ghế xe ngả về phía sau, anh ép sát vào người cô, anh dùng sức bóp chặt lấy cổ của cô, đôi mắt đỏ lên “Dương Họa Y, không phải miệng cô luôn luôn nói các người không có phát sinh chuyện gì sao? Được, vậy cô nói cho tôi biết đây là cái gì? Những cái này là cái gì?” Bị bóp cổ đến khó thở, cả khuôn mặt Dương Họa Y đỏ bừng lên, cô vô cùng sợ hãi, sức lực của người đàn ông này quá lớn, khiến cô cảm nhận được hình như anh muốn giết mình. “Dương Họa Y, cô là người của tôi, mẹ kiếp, cô lại đi ra ngoài có quan hệ nam nữ bất chính với người khác, cô có nhớ rằng là cô là người của tôi hay không?” Nhan Từ Khuynh cảm thấy bản thân mình đang phát điên. Anh chưa bao giờ nghĩ tới người phụ nữ anh vứt bỏ bên cạnh mình này, người không có một sự quan tâm nào dành cho anh, lại đi yêu một người đàn ông khác. Bỗng nhiên, Nhan Từ Khuynh buông ra thả cổ của cô ra, nắm lấy hai tay cô bắt chéo rồi đưa lên đỉnh đầu cô, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào gương mặt cô. Trái lại, anh càng điên cuồng thì càng làm cho cô bình tĩnh hơn, cô mỉm cười, trong đôi mắt chứa đựng nước mắt lấp lánh “Nhan Từ Khuynh anh biết không? Tôi cũng đã từng rất kinh tởm bộ dạng này của anh. Biết rõ anh đã chạm qua không dưới một người phụ nữ, tôi lại không có cách nào, chỉ có thể chịu đựng sự chiếm hữu của anh”. Anh giật mình, nhìn lại những hành động mình đã làm. Cô rút tay của mình ra, sau đó xoa nhẹ lên khuôn mặt của anh “Có phải bây giờ anh cảm thấy rất kinh tởm, rất bất lực, rất tức giận có phải hay không? Tôi thường xuyên cảm thấy như vậy”. Nhan Từ Khuynh bắt lấy bàn tay ngọc ngà kia, đưa lên môi anh hôn lên một cái. Khóe môi của anh cong lên, ánh mắt quỷ dị cực kỳ đáng sợ “Hóa ra cô vẫn luôn cảm thấy tôi dơ bần? Không sao, mặc dù trong hai chúng ta ai cũng không còn sạch sẽ nữa, nên cũng không cần ghét bỏ như thế nữa”. Đôi mắt cô rưng rưng nước mắt, cô khẽ lắc đầu “Chúng ta không giống nhau”. “Không giống nhau sao, cô nói không tính”. Nhan Từ Khuynh hoàn toàn bị cô làm cho tức giận, xé rách lớp áo trên người cô, kéo quần ngủ cùng với quần lót của cô xuống phía dưới mắt cá chân của cô. Anh sờ lên môi của chính mình, lạnh lùng nói ra hai câu “Lấy lòng tôi. Nếu không tôi sẽ ném cô ra bên ngoài với bộ dạng như thế này”. Lấy lòng, cách thức thấp kém nhất để nịnh nọt người đàn ông. Dương Họa Y kinh ngạc nhìn anh, nhưng cô lại phát hiện ánh mắt anh không giống như là đang nói đùa. “Không tin sao? Vậy chúng ta có thể thử một chút”. Anh nở một nụ cười lạnh lùng, giống như quỷ Satan từ địa ngục, trên tay anh nhấn khóa điều khiển cho cửa kính xe hạ xuống.
Hôm sau, Dương Họa Y tỉnh dậy thì thấy giường bên cạnh đã trống nghĩ chắc là anh đã dậy sớm đi làm rồi nên cũng không mấy để nay tâm trạng khá thoải mái nên Dương Họa Y muốn về bên Nhan gia một vừa mới bước ra khỏi phòng thì lại chạm mặt anh đang đứng ở Em dậy rồi hả? - Nhan Từ Khuynh lúng túng Ừm...!Hôm nay anh không đến công ty à? - Dương Họa Y Nhìn anh với ánh mắt ngờ Anh bảo rồi, từ giờ anh sẽ không đến công ty hay đi công tác đâu công việc quan trọng hay cần thiết anh sẽ đều giải quyết ở nhà để có thể ở cạnh em nhiều cũng lo khi để em ở nhà một mình lắm! - Rồi sao anh lại đứng đây mà không vào trong? - Thì...!anh cũng vừa từ dưới bếp lên đây mà...!Anh định gọi em dậy...!Thôi, em dậy rồi thì mau đi xuống ăn sáng thôi nào! Dứt lời, anh nắm lấy tay cô kéo vào bàn ăn, nhìn hai bát súp trên bàn, Dương Họa Y bỗng có dự cảm không Từ Khuynh hào hứng nói với cô - Hôm nay anh dậy sớm nấu cho em bữa sáng đấy! Em thấy thích không? Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao? Chuyện gì đã khiến cho Nhan đại thiếu gia lại đích thân dậy sớm vào bếp nấu bữa sáng cho vợ mình vậy? - Ờm...!anh nấu đây hả? - Đúng rồi! Em mau ăn thử đi! Nhìn đôi mắt đầy sự khẩn nài của anh mà Dương Họa Y đành cầm thìa lên ăn thử một Khụ...!Cô bỗng ho nhẹ một cái làm anh sốt Em sao vậy? Đồ ăn không ngon sao? Dương Họa Y lắc phải nó không ngon mà là cực kì không có điều kiện nên anh đổ hẳn nửa lọ muối vào hay sao vậy? - Không...!ngon lắm...!- Dương Họa Y cố nở một nụ Em nói thật đi! - Ngon thật mà! - Không có! Ngon mà sao em lại nhăn mặt như vậy? Chắc chắn là không ngon rồi! - Đâu có! Tôi thấy ngon mà! Anh ăn thử miếng này! Cô xúc một thìa rồi đút cho đầu Nhan Từ Khuynh còn đang thấy vui khi được cô đút cho ăn như giây sau anh cũng phải nhăn nhó khi ăn một miếng Thôi bỏ! Anh dẫn em đi ăn món khác ngon hơn! - Đi đâu? - Đi ăn quán chứ sao? - Nhà không thiếu đầu bếp! - Nhưng anh thích đưa em ra ngoài nhiều hơn! - Vậy về Nhan gia đi! - Em nói sao? - Nghe thấy cô muốn về bên đó, Nhan Từ Khuynh có chút không Về Nhan gia! - Dương Họa Y lặp Em muốn về đó để làm gì? - Thăm bố Thôi được rồi! Thay đồ đi rồi anh đưa em qua Từ Khuynh không muốn đưa cô về đó chút vì cô muốn nên anh cũng chỉ đành chiều theo ý lúc sau, Dương Họa Y đi lần nữa cô khiến cho anh phải sững tóc hạt dẻ thường ngày hay buông xõa nay được túm gọn lên nhờ chiếc sunchies màu chiếc áo khoác dạ dài màu sữa phủ lên chiếc váy đen xòe liền chân nhỏ đeo đôi giày thể thao màu Từ Khuynh hơi khẽ nhíu mày khi nhìn xuống đôi giày Họa Y, em không đi được giày cao gót à? Dương Họa Y vừa xuống đến nơi anh đã Hả...!À không thích mấy đôi đó tôi thấy thật màu mè lại còn dễ bị đau chân anh dặn này...!Lát nữa về bên đó...!em đừng xưng hô như vậy được không? - Không phải tự Từ Khuynh nghe cô nói như vậy cũng an tâm phần liền dẫn cô ra tay mở cửa, một tay che trên đầu để cô không bị va đầu vào xe sau đó cẩn thận cài dây an toàn cho động mà người khác cho là bình thường và nên làm này lại khiến cho trái tim nhỏ bé lại lần nữa loạn mặt nhỏ nhắn lại đỏ ửng dáng vẻ đáng yêu này của cô, Nhan Từ Khuynh không nhịn được mà hôn nhẹ lên trán cô một cái rồi mới quay qua bên kia để lái Họa Y như người mất hồn trước những hành động này của trên đường đi cô chỉ im lặng cúi đầu vân vê chiếc túi xách, thi thoảng lại nhìn ra ngoài cửa kính ngắm những dãy Từ Khuynh ngồi cạnh cũng thỉnh thoảng lại liếc sang ngắm thực sự bị dáng vẻ đáng yêu này thu phục mất chiếm hữu càng ngày càng cao chỉ muốn giữ cô ở bên cạnh mãi cô im lặng, nhiều lần anh định lên tiếng nhưng biết nói chuyện gì bây giờ? - Họa Y...!- Hả...!Có chuyện gì thế? - Ờm...!Em muốn ở đó bao lâu? - Ở đâu? Ở Nhan gia hả? - Đúng rồi! - Hết buổi sáng Vậy chiều anh đưa em đến khu trung tâm giải trí nhé? - Cũng được...!- Hay anh đưa em đi mua sắm nhé? Tối về nghỉ ngơi rồi mai đi sau cho khỏe nhé? - Tùy À, hình như chúng ta vẫn chưa đi hưởng tuần trăng mật nhỉ? Em muốn đi du lịch chỗ nào nào? - Cái đấy tính sau tình cảnh hiện tại, không nên đi thì hơn...!Bỗng chuông điện thoại vang của anh vang lên cắt ngang cuộc nói Họa Y không biết ai gọi nhưng thấy gương mặt anh vui vẻ lắm, lại còn gật đầu liên tục, lời nói có phần thân thiết, dịu lòng cô tự dưng nổi lên cảm giác khó chịu nhưng cô vẫn giữ im lặng rồi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa..
vợ ơi anh sai rồi về bên cạnh anh đi