tôi đã khóc bao nhiêu lần
Listen Khóc - quang quẻ Vinh, Đã bao nhiêu lần anh khóc trong mơ. Bao lần rồi đến bao gồm anh Anh tất yêu nhớ từng nào lần anh nói quên em. Cùng với anh bây Amusic.vn 1 phút trước422 Like. Xem thêm: Máy Ảnh Canon 60D Giá Bao Nhiêu, Máy Ảnh Canon Eos 60D Khóc - vẻ vang | Nghe
Bao nhiêu lần tôi bật người dậy vào nửa đêm, cắn chặt môi, suýt nữa bản thân đã khóc nấc lên, bao nhiêu kỉ niệm và hình ảnh đẹp đẽ, em gói gọn trong vali và theo em bỏ đi mất, để lại cho tôi cái cảm giác này đây, gọi là "nhớ đến phát khóc". Xem thêm: Code
Chiều hôm ấy tôi không hề thấy em cười cợt nữa. Bằng một bí quyết hiếm hoi nhưng mà tôi phân biệt em giữa loại fan, nhưng lại cũng vi diệu gắng trơn hình em thay đổi đang kịp mất lúc tôi chỉ vừa chớp mắt. Tôi lúc ấy còn ngơ ngác, lần một, rồi lần nhì, với sau
Lời bài hát Khóc - TimMaSoKaraoke.Com. Đã bao nhiêu lần anh khóc trong mơ. Bao lần rồi Anh không thể nhớ bao nhiêu lần anh nói quên em. Với anh Mà lại ai biết ở trong thâm tâm đang khóc em ơi . Timmasokaraoke.com 10 phút trước 1560 lượt thích
Lúc nói chia tay xong, tôi đã khóc rất nhiều. Khóc vì cảm thấy đau lòng. Quang Đăng lần đầu lên tiếng: Tôi khóc rất nhiều sau khi chủ động chia tay Thái Trinh, phủ nhận tin có "tiểu tam" chen vào Ngọc Sơn: Nhiều doanh nhân tặng quà nhưng tôi chưa bao giờ nhận. 08:30:10
Danke Dass Ich Dich Kennenlernen Durfte Text. “Tôi đã nhớ em bao nhiêu lần” Một câu hỏi tôi thường hỏi vào mỗi tối. Nhưng chẳng bao giờ tôi có thể trả lời được. Thì ra tôi cũng từng yêu. Đúng hơn là thanh xuân ấy tôi đã điên cuồng trao đi, cống hiến bằng tất cả niềm tin và lý trí của mình để vẽ lên một tình yêu bé nhỏ chen vào giữa cái thành phố ồn ã, chưa biết ngày nào mới vơi đi khói bụi. Ấy vậy mà… Chiều hôm ấy tôi không còn thấy em cười nữa. Bằng một cách riêng biệt mà tôi nhận ra em giữa dòng người, nhưng cũng kỳ diệu thay bóng hình em biến đã kịp mất khi tôi chỉ vừa chớp mắt. Tôi khi ấy còn ngơ ngác, lần một, rồi lần hai, và sau vài lần như thế nữa. Rồi nhận ra thứ tình cảm hôm qua chưa từng tan biến nhưng bóng hình thân quen ngày đó sẽ vĩnh viễn không còn nơi tim. Tôi tin, tất cả cuối cùng rồi sẽ ổn thôi. Sẽ có người đến nắm tay em, thay thế tôi cùng em viết tiếp lên giấc mơ ngày ấy. Dựa đầu vào nhau ngắm bình minh le lói qua sương sớm, lạch xạch dắt chiếc xe cùng nhau rong ruổi trên con đường khi bóng ngả xế chiều, cùng em nấu bữa cơm cuối ngày trong yên ả… Tất cả, người ấy sẽ thay tôi làm những điều dịu dàng và bình yên. Chiều hôm đó Có một người khóc, có một người đau, có hai người rời xa nhau trong dòng chảy vội vã của cơm áo gạo tiền. Tiền bạc không mua được tình yêu nhưng nó nuôi dưỡng tình yêu, và thật may tôi đã nhận thức được. Người ấy rất tốt, có vẻ hai người nói rất hợp duyên và tôi cũng đã buông. Em còn ngại ngùng hay vì điều gì mà chưa bước tới? Sao em lại khóc? Tôi đã cố để em nói tiếng ừ rồi quay đi trong hình yên nhất, nhẹ nhàng nhàng nhất như cái cách mặt trời thay tôi gửi tia nắng hôn lên trán em vào mỗi sáng sau này. Chữ thương không mất nhiều thời để nói nhưng muốn viết nó vào tim thì có lẽ một đời vẫn còn chưa xong. Tôi đã nhớ em bao nhiêu lần rồi ?? Rồi sau này một vài người sẽ nhận ra tôi không còn nhắc về em, chiếc xe cùng tôi bon chen giữa chốn phố phường giờ yên sau bỗng lại còn trống… họ sẽ hỏi em đâu, tôi nhìn thẳng vào ấn đường người mà đáp “tôi không còn thích cô gái đó nữa!” Rằng tôi đã không cố gắng để cột chặt mình vào hạnh phúc, rằng tôi đã tuột mất khỏi tay người phụ nữ tôi muốn yêu hết cuộc đời này. Chúc em ngủ ngon. Bé yêu ạ Anh đừng vậy nữa, anh không chúc em ngủ ngon là anh không ngủ được à? Anh không dám nữa, em đừng giận. Tôi đã đặt bút và dừng lại ở đấy, tình yêu và thời gian luôn đồng nhất với nhau bởi vì hai thứ đó chưa bao giờ dừng lại và chờ tôi theo kịp cả. Em cũng vậy, sau này khi thấy em than thở trên dòng trạng thái tôi sẽ không dám cho phép mình để tâm thêm một lần, một chút cũng không. Và câu hỏi “tôi đã nhớ em bao nhiêu lần rồi” tôi sẽ chẳng bao giờ có thể trả lời nổi là một trong những trang web đánh giá sản phẩm/dịch vụ lớn nhất và toàn diện nhất trên web, với hàng chục ngàn đánh giá và xếp hạng uy tín
Cuộc trò chuyện giữa PV và chị Phương Dung đã diễn ra với rất nhiều lần ngắt quãng. Lần 1 là khi chị đang tất tả từ quận Bình Tân để chạy sang huyện Bình Chánh. "Người ta nói thấy Đăng ở đó", chị giải thích vội rồi rời Dung mong con sớm trở về Ảnh Báo Người lao độngLần 2 là khi chị nhận một cuộc gọi, người bên kia đầu dây nói rằng bé Đăng đang ở quận 9, chị cũng đến với hy vọng gặp được con 3, chị nghẹn ngào cho biết rằng đó chỉ là cuộc gọi "trêu chọc", Đăng của chị vẫn chưa tung tích gì. 23 ngày qua, chị chưa có một đêm ngon giấc. Hình bóng của cậu bé hiếu động, hay chọc mẹ cười vẫn luôn nằm trong tâm trí chị. "Cháu ở nhà rất ngoan" Ngày 28/3 là ngày cuối cùng mà chị Phương Dung nhìn thấy con trai. Chị cho biết "Trưa đó, tôi thấy tay chân con trầy xước, chảy máu nên rất lo lắng. Cháu nói rằng mình đã bị va quẹt rồi té trên thấy tay chân cháu như thế nên cho Đăng nghỉ thể dục buổi chiều ở trường. Tuy nhiên, khi vừa mới nói thì cháu phản ứng dữ dội, khóc lóc đòi đi học. Giận con quá, tôi có lớn tiếng la thì cháu phản ứng khi cãi nhau với mẹ, Đăng đã lẳng lặng lấy xe đạp rồi rời đi lúc nào không hay. Hàng xóm thấy Đăng đi thì có hỏi, cháu trả lời rằng đi gặp ba. Tuy nhiên, chồng tôi là tài xế giao hàng, đâu có ở một chỗ mà Đăng đi tìm gặp".Ngôi trường mà Hải Đăng đang theo họcTheo chia sẻ của chị Dung, bé Hải Đăng 13 tuổi là con trai duy nhất của hai vợ chồng. Ở nhà, Đăng là một đứa trẻ ngoan, hay đùa giỡn, trò chuyện cùng mẹ. Chị Dung hiện đang bán nước ép trái cây tại nhà, cả gia đình vẫn ở trọ nhưng chưa bao giờ chị bắt Đăng đi làm các công việc khác để kiếm tiền mà muốn con tập trung hoàn toàn vào việc học."Một gia đình phải có lúc vui, lúc buồn, lúc hòa hợp hay mâu thuẫn. Nhà tôi cũng thế, trước đó, Đăng đã có đôi lần bỏ nhà đi rồi nhưng chỉ vài ngày là cháu về. Những lần đó, cháu đến nhà bạn bè, người quen nên tôi dễ dàng đón cháu về, chỉ có lần này là Đăng không liên lạc gì với gia đình. 23 ngày qua, tôi không có ngày nào ngủ Đăng đi, cháu để lại quần áo, sách vở, chỉ lấy mỗi chiếc xe đạp, thậm chí đến cả giày dép còn không mang. Tôi nghĩ rằng phải có chuyện gì đó Đăng mới không liên lạc về với gia đình trong thời gian lâu nhưng vậy. Đăng vẫn luôn nhớ số điện thoại của mẹ", chị Dung nghẹn biết, em Đăng đang học lớp 7, trường THCS Huỳnh Văn Nghệ quận Bình Tân. Vừa qua, chị đã có đến trường để tìm thêm thông tin về con. Theo lời chia sẻ của thầy cô, Đăng ở trường vẫn sinh hoạt bình thường, không có biểu hiện lo lắng hay sợ sệt gì. Những ngày đêm tìm con Từ khi Đăng đi, chị Phương Dung luôn trong tình trạng rối bời, đầy âu lo. Chị đăng thông tin tìm con trên các hội, nhóm Facebook, dán thông báo ở khắp nơi. Thậm chí, chị đến nhà từng người bạn của Đăng tại trường cấp 1 và cấp 2 nhưng không có bất kì tung tích nào của con trai."Tôi chỉ sợ kẻ xấu giữ Đăng mới không cho con về. Tôi quá rối và không còn định hướng được gì", chị Dung ngày, chị Dung nhận được hàng chục cuộc điện thoại từ khắp nơi gọi về. Người nói rằng thấy Đăng ở Gò Vấp, ở Thủ Đức, ở các tỉnh miền Tây… Nhận được thông tin gì, chị Dung đều đến đó tìm. Gần 1 tháng nay, vợ chồng chị không thể tập trung làm bất kì việc gì vì lo đi tìm qua, có một bé trai đã gọi đến cho chị Dung nói rằng "Đăng đang ở nhà con". Tuy nhiên, khi đến nơi, chị nhận ra đây là thông tin giả đành quay về."Chúng tôi hiện đang rất bế tắc giữa quá nhiều luồng thông tin. Nhiều người nói rằng đã trông thấy Đăng đi ngang hay gặp bé ở đâu đó trên đường. Tôi mong rằng, nếu có ai thấy Đăng hãy giữ bé lại giúp để gia đình đến nhận lại con", chị Dung nói khi Đăng đi, căn nhà lại thêm hiu quạnh. Chị Dung vẫn giữ thói quen nằm trên chỗ mà con hay nằm, đắp chăn, ôm gối của con để tìm chút hơi ấm còn sót Dung tâm sự "Tôi không nhớ mình đã khóc bao nhiêu lần nữa, chỉ biết cầu nguyện trời phật cho Đăng trở về bình an. Khi Hải Đăng về, vợ chồng tôi sẽ nuôi dạy cháu khôn lớn".Hiện tại, Công an quận Bình Tân đang phối hợp điều tra, làm rõ sự việc bé trai 13 tuổi mất tích .*Hình ảnh của Hải Đăng sử dụng trong bài đã được sự đồng ý từ gia ai gặp được bé Hải Đăng xin vui lòng liên hệ gia đình chị Phương Dung địa chỉ 207 đường số 8, phường Bình Hưng Hòa B, quận Bình Tân, điện thoại 0941855365. Gia đình xin được cảm ơn và hậu tạ.
Phản hồi Báo xấu8 Lượt xem27/09/2022Không được đăng tải lại nội dung khi chưa có sự cho phép của nhà sáng tạoDuxingwanjiaARMMO 0 Người theo dõi 6 Videos
Hoàng Chính Xế trưa, chuyến xe đò liên tỉnh về tới Vĩnh Long. Tôi đeo cái túi vải trên vai, lầm lũi đếm bước trên con đường rải đá, theo bà nội, về nhà chú thím Hà. Bầu trời Vĩnh Long rộng thênh thang. Hàng cây viền hai bên lối đi. Nắng hạ vàng từng vạt đu đưa đầu cành. Những con chim ẩn trong khóm lá ríu rít gọi mời. Nhà chú Hà ở trong một xóm nhỏ. Có con đường nối ra phố chợ. Con đường đá giăm dài tưởng chừng như vô tận. Bà nội bước thoăn thoắt phía trước. Tôi lẽo đẽo theo sau. Bà nội lúc nào cũng dẻo dai, năng động. Tôi, hồi ấy, học trò, mười bốn tuổi mà ốm o, yếu đuối. Nhà chú thím Hà là một mái tranh, nho nhỏ, xinh xắn, nấp bóng một cây bàng rậm lá. Vừa bước vào sân, chân tôi suýt vấp phải bậc thềm vì hai mắt bận dán lên một bóng người. Một cô gái nhỏ, tóc chấm vai, từ trong nhà chú thím rón rén đi ra. Cậu học trò thành phố và cô gái tỉnh nhỏ ngỡ ngàng nhìn nhau. Cô gái khẽ mỉm cười, rồi cúi đầu bước nhanh xuống bậc thềm. Còn tôi quên bẵng mình đang đi đâu. “Thằng cháu của thím làm gì mà ngẩn người ra thế?” Từ trong nhà vọng ra giọng nói ngọt ngào của thím tôi. Tôi đỏ mặt, khoanh tay chào người thím lâu ngày không gặp. “Hàng xóm của thím đấy.” Thím Hà kết thúc câu nói bằng một cái nháy mắt đầy ngụ ý. Chú Hà từ nhà sau đi lên, bắt đầu ngay bằng một câu châm chọc, “Tôi đoán là từ nay năm nào cháu tôi cũng sẽ về đây nghỉ hè.” Mặt tôi bừng nóng. Ai đã từng mười bốn, mười lăm tuổi đều cũng sẽ đỏ mặt như tôi. Trong lúc bà nội ngồi bên ly nước chè tươi xôn xao kể chuyện thành phố. Chú Hà rủ, “Đi chợ với chú không?” Tôi hăng hái bước theo chú. Lần nào đến một nơi chốn không phải là thành phố mình, tôi đều thấy lòng xôn xao, thích thú. Phố chợ nhỏ bé, vuông vức. Những hàng quán lưa thưa. Rải rác những quang gánh. Lác đác người đi chợ. Vài con chó quanh quẩn bên những quầy hàng thức ăn. “Chợ chiều nên vắng vậy đấy cháu,” chú Hà giải thích. “Sáng sớm mới đông người.” Tôi thong dong đếm bước trên lối đi hẹp giữa hai hàng quán, và dừng lại trước một sạp báo. Những tờ nhật báo kẹp trên sợi dây dăng ngang. Bà bán hàng ngồi trong bóng mát, phe phẩy chiếc quạt nan. Tôi lẩm nhẩm đọc tên những tờ báo quen thuộc mình vẫn thấy ở Sài Gòn. Vài cuốn sách mỏng cũng được cặp bằng chiếc kẹp phơi quần áo vào sợi dây dăng ngang. Trong những cuốn sách ấy, tôi bắt gặp, Đêm Nghe Tiếng Đại Bác. Cuốn sách mỏng, với trang bìa giấy trắng đơn sơ. Tôi mừng rỡ, run run gỡ cuốn sách xuống, nhanh nhẹn trả tiền cho bà cụ và hí hửng theo chú Hà ra về. Chú Hà mua con vịt xiêm. Con vật quàng quạc bên tai hai chú cháu suốt đường về. “Cháu mua được cuốn gì thế?” Chú Hà hỏi. Tôi hí hửng, “Đêm Nghe Tiếng Đại Bác của nhà văn Nhã Ca, chú ạ.” Chú Hà gật gù, “Cháu ở Sài Gòn chắc ít nghe tiếng đại bác. Ở dưới này đêm nào cũng phải nghe.” Trong lúc cả nhà bận rộn bếp núc, tôi ngồi ở thềm nhà, mê man với cuốn sách suốt buổi chiều. Cho đến khi cô gái hàng xóm tóc chấm vai bước lên bậc thềm. Tôi cầm chắc cuốn sách trong tay, sợ nó sẽ bay vụt khỏi tay mình như cánh chim. Tôi nhìn hai con mắt đen nhánh. Hai con mắt đen nhánh nhìn tôi. Cánh mi chớp vội. Và một khóe cười mỏng manh thoáng hiện. Cô gái bước nhanh vào nhà, đi thẳng ra sau bếp. “Cháu ơi,” tiếng thím Hà gọi, vọng lên từ sau bếp. “Có muốn phụ thím một tay làm bếp không nào?” Mặt tôi bừng nóng. Những ngày vừa mới lớn, bất cứ người nào cũng có thể làm mặt tôi bừng nóng. Bất cứ câu chọc ghẹo – dù xa xôi đến đâu – cũng làm tôi đỏ mặt. Những nhịp tim xôn xao trong lồng ngực. Tôi nhấp nhổm trên bậc thềm. Trong lúc ấy câu chuyện về người lính ngoài mặt trận và cô em gái ở thành phố trong Đêm Nghe Tiếng Đại Bác cứ xốn xang trong đầu. Tôi ngước nhìn những chiếc lá bàng xanh biếc, hình dung những ngón tay cô gái hàng xóm của chú thím tôi – cái người tóc chấm vai – đang phụ thím nhặt rau thơm sau bếp. Dòng suy tưởng ấy bị cắt ngang khi chú Hà xà xuống, ngồi cạnh tôi trên bậc thềm còn hâm hơi nóng của nắng mùa hạ. Chú hỏi chuyện học hành, chuyện công ăn việc làm của bố mẹ, chuyện bầy em đang lớn. Hết chuyện, hai chú cháu ngồi lặng thinh bên nhau một lúc lâu. Bỗng chú hỏi, “Trên ấy nhà cháu có đào hầm không?” Câu hỏi của chú dẫn tôi về thực tại của một đất nước chém giết nhau cả trong những giờ hưu chiến. “Không chú ạ, bố cháu chỉ làm hầm trong nhà.” Tôi kể cho chú nghe về cái hầm lộ thiên trong nhà với những viên gạch chồng lên nhau, với những thanh gỗ vắt ngang, bên trên chồng chất những bao cát. “Dưới này nhà ai cũng có hầm,” chú kể. “Chú cũng đang định đào. Chúng nó pháo kích lung tung, chẳng biết đàng nào mà tránh.” Tôi nghĩ tới những lần Việt Cộng pháo kích vào thành phố. Đêm khuya vắng, một tiếng nổ nhỏ, nghe rất xa, tiếng gió rít trên đầu và một tiếng nổ long trời theo sau. Điệp khúc của chiến tranh. Điệp khúc của những kẻ chui lủi trong bờ rừng, trong những hang hố tối tăm, đêm đêm mò ra, gieo chết chóc, kinh hoàng. Chú Hà xoay qua nhìn tôi, “Cháu có sợ Việt Cộng pháo kích không?” “Cháu cũng…” Tôi ậm ừ câu trả lời. Mười bốn tuổi, lòng chưa thấm nỗi sợ cái chết không hình dạng, dẫu cái chết ấy lẩn khuất chung quanh. Không chờ câu trả lời của tôi, chú tiếp, “Tối nay chú lấy ghế bố cho cháu ngủ ngoài hiên này cho mát nhé.” Buổi tối, tôi ngồi dưới ngọn đèn dầu, vừa đập muỗi vừa say sưa đọc truyện Nhã Ca. Mãi đến khuya mới ra ngoài hiên, chui vào mùng, ngả lưng trên ghế bố, rõi mắt về phía căn nhà ở cuối dãy, nơi ánh đèn dầu le lói qua khung cửa. Thím Hà bảo nhà cô bé hàng xóm bé bỏng của thím ở đàng ấy. Tôi hít hà mùi hoa dại gây gây mọc đầy bên hàng giậu. Thím tôi bảo nhà cô bé ấy có trồng hoa lý. Đêm khuya, hoa lý thơm ngát không gian. Đêm, tôi sẽ xoay mặt về hướng ấy để đón mùi dạ lý và mơ màng dỗ giấc. Chốn ấy có một cô gái nhỏ có mái tóc chấm vai. “Đêm,” giọng thím Hà ngập ngừng trong tiếng chó sủa ran ngoài đầu ngõ. “Nếu có pháo kích, chạy nhanh vào nhà, chui xuống gầm bàn, nghe cháu.” Thím tôi dặn dò, trước khi gài bốn góc mùng xuống dưới mép chiếc chiếu mỏng. Tôi mơ màng trong tiếng rên rỉ của lũ ve sầu. Radio nhà ai vang vọng câu hát về một thời gạo trắng trăng thanh. Rồi tiếng nhạc chợt tắt, chắc tại đã khuya, nhà ấy sửa soạn đi ngủ. Tôi thầm hát trong đầu cho tôi nghe câu hát cuối, “vô đây em, dù trời khuya…” Gió nhẹ đu đưa những cành bàng, một đốm hỏa châu lập lòe trong kẽ lá. Tôi nằm chờ một giấc mơ. Giấc mơ mỏng mềm, có một người mái tóc chấm vai, đến hỏi mượn tôi cuốn truyện của Nhã Ca. Thế nhưng chẳng có ai rụt rè đến bên mùng tôi, ngập ngừng hỏi mượn Đêm Nghe Tiếng Đại Bác. Cũng không có hương dạ lý thoang thoảng trong thoáng gió mềm. Chỉ gây gây mùi hoa dại của loài cây mọc hoang bên hàng giậu. Đêm đầu kỳ nghỉ hè ở Vĩnh Long, tôi không kịp mơ thấy gì hết, và tôi cũng không bao giờ gặp lại cô bé hàng xóm của thím Hà – cô gái nhỏ có mái tóc chấm vai – nữa. Mùa hè của tôi kết thúc bất ngờ như con vật tội tình bị nhát dao cắt ngang cuống họng. Thoáng mộng mơ năm mười bốn tuổi của cậu-thiếu-niên-tôi tắt ngúm sau ánh lửa lóe lên trong đêm tối và tiếng nổ xé toang màn đêm, cùng tiếng mảnh hỏa tiễn rơi như mưa rào, với tiếng la, tiếng hét, tiếng khóc vang dội trời đêm. Đêm hôm ấy bọn khủng bố có cái tên dài lê thê Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam đã giết cô gái tóc chấm vai của tôi – phải của tôi không? – và bao nhiêu người khác nữa bằng hỏa tiễn 122 ly của Liên Bang Sô Viết. Tôi cuống cuồng bò lê vào nhà, chui xuống gầm bàn, đầu va vào những chiếc ghế gỗ, sưng vù, tay vẫn ôm cứng cuốn sách nhàu nhò của Nhã Ca. Đêm Nghe Tiếng Đại Bác. Ngày hôm sau, chìm giữa những chiếc áo tang nhăn nhúm, những vành khăn trắng rối tung, những thân người lăn lộn, vật vã, tôi khóc. Đó là mảnh kỷ niệm nhập nhòe của tôi với Vĩnh Long. Đó là lần tôi khóc giữa đám đông, bên những người xa lạ nhưng vô cùng gần gũi. Tôi giữ cuốn Đêm Nghe Tiếng Đại Bác như giữ gìn bảo vật. Chứng tích khó quên của một chuyện tình – có không, một chuyện tình trẻ con? Nếu như đêm ấy những người anh em khốn kiếp kia không pháo kích vào tỉnh Vĩnh Long, biết đâu tôi với cô gái tóc chấm vai ấy sẽ còn vô số chuyện để kể với nhân gian. Năm 1976, đối đầu với chiêu trò đốt sách của lũ cướp cạn, tôi thuê một ông thợ đóng sách đặt Đêm Nghe Tiếng Đại Bác, Giờ Thứ 25, Đài Tưởng Niệm Đen Của Bầy Diều Hâu Gẫy Cánh vào giữa hai cuốn báo Đứng Dậy của Chân Tín và Nguyễn Ngọc Lan rồi đóng bìa cứng. Lúc kiểm kê, bọn cướp cạn lật trang đầu, trang cuối, thấy bầy chữ nghĩa tươm mùi cách mạng, không tịch thu, và tôi giữ được những cuốn sách quý ấy một thời gian. Cho đến khi có đứa tố cáo ông thợ đóng sách kia với gã công an khu vực. Tôi yêu mến tác giả Đêm Nghe Tiếng Đại Bác từ cái ngày Vĩnh Long xa xưa ấy, khi tôi mười bốn tuổi. Và dẫu chưa gặp Nhã Ca bao giờ tôi vẫn có cảm giác mình là người thân của tác giả, mình ở cùng xóm với tác giả Giải Khăn Sô Cho Huế. Cho đến mãi nửa thế kỷ sau, ở Xứ Tuyết, trong lễ tưởng niệm những nạn nhân bị thảm sát ở Huế trong tết Mậu Thân 1968, tôi mới gặp lại tác giả Đêm Nghe Tiếng Đại Bác; cuốn sách mà tôi đã ôm cứng trong tay lúc co rúm dưới gầm bàn, tránh đạn pháo kích của quân khủng bố. Buổi lễ trang nghiêm, u buồn. Ngôi chùa như nơi chốn nương tựa ấm cúng của những mảnh hồn lưu lạc. Nhà văn Nhã Ca của Đêm Nghe Tiếng Đại Bác, Giải Khăn Sô Cho Huế, nhà thơ Trần Dạ Từ của Thuở Làm Thơ Yêu Em trầm lắng trong tiếng cầu kinh. Những ngọn nến viền hình ảnh quê hương chữ S. Những ngọn nến nhỏ trong những lòng bàn tay bé nhỏ. Những tà áo trắng thướt tha như sương khói loang sóng nước dòng Hương. Giữa đêm u trầm tôi lao đao vấp ngã trên những nấm mồ lấp vội, hụt chân dưới hố chôn người buổi Mậu Thân khốn khó thuở nào. Nhã Ca kể về xác một người bạn tìm thấy trong hố chôn người ở Huế, tóc và móng tay vẫn mọc dài. Nhã Ca nói về nỗi băn khoăn rằng một mai người ta sẽ lãng quên những cái chết oan khiên. Rồi ai đó kể câu chuyện về “một chiếc cầu đã gẫy.” Rồi ai đó nữa kể câu chuyện về một người mẹ bị cướp mất đứa con thân yêu giữa “đêm mộng thái bình.” Những lời ca thấm tận vào từng ngõ ngách tâm hồn. Và đêm cuối mùa đông băng giá, giữa xứ sở an bình, trong lòng ngôi chùa ấm áp chân tình, tôi đã lại khóc. Bao nhiêu lần tôi đã khóc giữa đám đông, bên những người xa lạ, nhưng vô cùng gần gũi. Như cái lần khóc ở Vĩnh Long năm nào. Hoàng Chính
Trang 1 của 2 trang 1 2 » Khóc có rất nhiều lí do. Vì buồn, vì vui, vì chán, vì hạnh phúc hay vân vân và mây mây lí do khác. Nhưng nếu khi khóc có người ở bên cạnh nghe chúng ta khóc, chia sẻ cho chúng ta về lí do đó thì có lẽ sẽ vui lắm nhỉ. Nhưng mình chưa bao giờ có người bên cạnh khi khóc. Khóc trước mặt ba vì bị ba đánh. Khóc trước mặt mẹ vì nhưng lời mình tâm sự của mình luôn bị mẹ nói ngược lại. Người duy nhất an ủi mình khi khóc đó là thằng bạn học chung cấp 1, nhưng bây giờ nó cũng không còn chơi với mình nữa đến mình còn không biết lí do Vậy nên mình toàn khóc một mình trong bóng tối và cảm thấy vừa vui vừa buồn vì điều đó. Có bao giờ bạn khóc một mình chưa? Và bạn có nhớ mình đã khóc một mình bao nhiêu lần. Có rất nhiều lần là khác bên ngoài mình là là một người vui vẻ dễ gần bên ngoài mạnh mẽ, bên trong yếu mềm lắm mình hãy khóc một mình lắm khi nhớ về những điều trong quá khứ, khóc vì gia đình người thân, khóc vì bản thân, khóc một mình cũng là một cách giải tỏa áp lực của bản thân mình. Từ hồi hiểu chuyện thì có lẽ mình chưa từng khóc trước mặt ai cả. Lần đầu thất tình, đó là một đêm mình khóc trong im lặng. Vào buổi học cuối cùng của thời học sinh, ai trong lớp cũng khóc còn mình thì chỉ tới ban đêm khi xung quanh không còn một tiếng động, những suy nghĩ ngổn ngang hiện lên trong đầu rằng sau khi lên đại học không còn gặp thầy cô, không còn gặp bạn bè, cũng có lẽ do áp lực thi đại học nên mình cũng chỉ ôm gối mà khóc. Bây giờ đôi lúc cảm thấy cô đơn hay áp lực về cuộc sống về việc học thì mình vẫn khóc và dĩ nhiên đó là những lúc không có ai. Không phải không có người an ủi, cũng không phải không có người quan tâm chỉ đơn giản nó là cách mình xả stress, khóc xong rồi lại tiếp tục học, tiếp tục cố gắng phát triển bản thân. Có thể nói mình cố tỏ ra mạnh mẽ cũng được nhưng mình thực sự không hi vọng những người mình quan tâm thấy mặt yếu đối của bản thân. Câu chuyện bạn chia sẻ mình cũng rất đồng cảm nhưng mình cũng đồng thời hi vọng bạn luôn vui vẻ. Nếu có một ngày mệt mỏi quá bạn có thể tìm và tâm sự với mình, mình sẵn sàng lắng nghe câu chuyện của bạn. Chúc bạn một ngày tốt lành! Khóc một mình gần như là thói quen của mình luôn í, mình hễ gặp chuyện gì chạnh lòng đều kiếm một góc riêng và tự an ủi bản thân mình. Mình không giỏi chia sẻ cảm xúc của mình với người khác nghe nên ít ai có thể an ủi được mình ngoài chính bản thân mình. Nhưng nếu có một người ở bên để an ủi mình thì tốt biết mấy. Mình đã từng khóc một mình rất nhiều, thường là vùi đầu vào chăn rồi khóc. Mình khóc vì rất nhiều lý do, nhưng đến bây giờ mình vẫn chưa rơi một giọt nước mắt nào vì hạnh phúc cả;-; Nói vậy thôi chứ giờ cứ nghĩ lại về mấy cái lý do khiến mình khóc là lại thấy buồn cười. Kiểu là cứ nhớ lại việc gì buồn buồn là mình lại khóc, khóc mệt rồi thì đi ngủ, ngủ dậy rồi lại tiếp tục tận hưởng cuộc sống màu nhiệm này. Mình cũng không biết có phải do mình khóc nhiều quá hay không mà giờ mình có thêm một kĩ năng đặc biêt Rơi nước mắt trong vòng 15 - 20s. Có đôi lúc chỉ cần 5 - 10s. Mắt mình cũng kém nên nước mắt sinh lý hay bị chảy nhiều. Có lần mình còn bị người ta gọi là mít ướt nữa cơ, nghĩ lại thì thấy ấm ức quá nên lại ngồi khóc tiếp. Nhưng giờ mình đã đỡ hơn nhiều rồi. Là một người con gái thì mình luôn phải mạnh mẽ lên mà nhìn về trước tương lai, thay vì ngồi khóc sướt mướt hoài thì mình nên cười nhiều hơn, hòa đồng hơn, đến lúc đấy thì bạn sẽ thấy cuộc sống này thật kỳ diệu, chẳng còn âm u như trước nữa. Các em cố gắng lên nhé, anh năm nay 34 tuổi chắc là tuổi anh của các em rồi, cuộc đời anh đã trải qua khổ đau tận cùng, khổ đau vô hạn nhiều khi nằm nghĩ về đời mình cũng có lúc khóc Mình đã từng khóc một mình suốt hai năm. Khi đó, vì một vài lí do mà mình buộc phải nghỉ học khi đã học tới năm thứ 2 của bậc Đại học. Chuyện đó chỉ có mỗi mình mình biết, người nhà không ai biết. Ban ngày thì mình vẫn bình thường, tới tối, mỗi khi nghĩ tới cảnh bạn bè đi học, rồi làm lễ tốt nghiệp, chụp hình, ăn liên hoan các kiểu, còn mình phải sống lạc lõng, thậm chí còn không biết tương lai đi về đâu, thế là khóc. Cái nỗi đau đó nó chưa bao giờ dừng lại cho tới ngày mình kiếm được việc làm. Giờ thì mình ổn hơn rồi, ít nhất là không khóc một mình nữa. Khi cuộc sống hiện tại tốt hơn thì quá khứ không đủ sức dằn vặt con người nữa. ^^ Mình rất không thích khóc trước mặt người khác. Cứ như thể đó là một sự thể hiện cái yếu đuối trong con người mình vậy, vì thế mình không bao giờ khóc trước mặt người khác. Thực ra, khóc là một sự giải tỏa cho những nỗi đau, bất hạnh, buồn bực, thậm chí cả vui của chúng ta. Một mình hay có ai bên cạnh là do cách chúng ta cảm nhận. Điều quan trọng hơn hết là khi chúng ta khóc xong, hãy cất hết những điều không vui đó đi để tiếp tục tiến lên phía trước. Áng mây và Gill thích bài này. Mình biết khóc một mình thật thích.. nhưng lại chưa bao giờ khóc cùng một người khác.. cảm giác ấy thế nào nhỉ? Nhưng có lẽ sẽ chẳng bao giờ mình khóc cùng một người khác.. ừ cũng không biết tại sao.. trước mặt người khác lại chẳng thể khóc được.. trừ khi là quá bức xúc tới nỗi nhịn không được nữa, thì những giọt nước mắt kia lại thực không thoải mái tí nào, lại cực kì khó chịu. Nó không hề thuyên giảm đi cái bức bối trong lòng, mà còn tăng lên rất nhiều lần. Nhưng có rất nhiều lần nào đó, dù bạn một mình.. bạn muốn khóc mà những giọt nước mắt kia quá lì lợm.. không thể khóc được, cái cảm giác ấy.. thực rất khó giải thích Chào bạn. Tự khóc một mình thì Phàm nghĩ ai trong đời cũng có ít nhất một lần như thế. Riêng đối với những người sống hướng nội, thiên về thế giới bên trong nội tâm hơn thì thường có xu hướng che giấu cảm xúc cá nhân nhiều hơn những người hướng ngoại. Họ không muốn bộc lộ quá nhiều cảm xúc trước mặt người khác, việc khóc một mình có lẽ xảy ra thường xuyên hơn. Mình hy vọng bạn không quá kiềm nén nỗi buồn trong lòng, có thể xả ra bên ngoài được như vậy sẽ thoải mái hơn Trang 1 của 2 trang 1 2 » hỏi
tôi đã khóc bao nhiêu lần